top of page
Tìm kiếm

Cô ấy đã chữa lành mối quan hệ với mẹ như thế nào?


I. Một câu chuyện quen thuộc…

“Em không ghét mẹ. Em chưa bao giờ ghét mẹ. Nhưng em thấy mệt mỗi lần phải ngồi ăn chung. Mệt khi mẹ gọi điện. Mệt khi nghe mẹ nhắc lại chuyện năm xưa như thể em vẫn là đứa trẻ sai hoài mà không biết điều.”

Cô ấy cúi đầu nói, giọng nhỏ như đang sợ ai đó nghe thấy.

“Mẹ em cực lắm. Em biết.Em thương mẹ nhiều lắm chứ. Nhưng em không biết vì sao… càng lớn, em càng không gần mẹ được. Em thấy có lỗi ghê gớm. Em thấy mình bất hiếu.”

Rất nhiều người cũng như cô ấy. Mang trong mình tình thương thật sự dành cho mẹ, nhưng kèm theo đó là sự mệt mỏi, nghẹn ngào, giận không dám nói – thương không dám gần.

Có người chọn im lặng.

Có người bỏ đi xa.

Có người dằn vặt trong lòng suốt bao năm, vì nghĩ rằng mình là đứa con có vấn đề.

Nhưng nếu bạn cũng từng cảm thấy như vậy…

Có thể bạn không sai. Có thể bạn chỉ đang mang trong tim một khoảng cách chưa bao giờ được gọi tên.
Hình ảnh ẩn dụ về hành trình chữa lành với mẹ – người phụ nữ ôm lấy đứa trẻ trong lòng mình giữa ánh sáng vàng dịu, bao quanh bởi ký ức cũ.
Có thể bạn thương mẹ… nhưng cũng từng tủi thân vì mẹ. Điều đó không sai. Điều đó là thật.

II. Muốn chữa lành với mẹ và nỗi sợ mang tên “bất hiếu”

Từ nhỏ, chúng ta đã được dạy rằng:

“Con cái mà cãi cha mẹ là hỗn.”
“Được chiều quá sinh hư.”
“Ba mẹ nuôi ăn học không nên thân. Nhìn con nhà người ta kìa.”

Và thế là, ta học cách nuốt lời mình vào trong, dù trong lòng có giông bão.

Ta học cách cười và gật đầu, dù cảm thấy không công bằng.

Ta học cách chịu đựng,

Rồi tự nói với mình rằng:

“Chắc mình phải ngoan hơn nữa thì mẹ mới vui.”
“Chắc do mình chưa đủ giỏi nên mẹ mới hay la.”
“Thôi ráng đi, mẹ cực rồi, mình mà buồn là có lỗi với mẹ.”

Có những người lớn lên với cảm giác:

“Mình là đứa con hư, vì mình thấy khó chịu với mẹ.”
“Mình có vấn đề, vì mình không muốn nghe mẹ gọi.”
“Mình bất hiếu, vì mình từng mong được sống xa mẹ cho nhẹ lòng.”

Nhưng sự thật là gì?

Bạn không bất hiếu khi trong lòng bạn có những nỗi buồn chưa từng được nói ra. Bạn chỉ là một đứa con đã lớn lên mà vẫn khao khát được hiểu. Và vì chưa từng được lắng nghe, bạn mang theo nỗi giận không tên, bạn không hề biết mình cần chữa lành với mẹ – ngay cả khi bạn thương mẹ rất nhiều.

Khi bạn thấy đau với mẹ, không có nghĩa là bạn phản bội mẹ.

Đó chỉ là tiếng lòng của đứa trẻ trong bạn – từng im lặng quá lâu, nay chỉ muốn được chạm đến một lần.

III. Sự thật là… mẹ cũng từng là con gái của ai đó

Một điều mà khi nghe rồi, nhiều người im lặng rất lâu:

“Mẹ mình cũng từng là một đứa trẻ.”

Một đứa trẻ lớn lên trong một xã hội không dạy cách lắng nghe cảm xúc. Trong một thời mà con gái phải ráng giỏi, phải chịu đựng, phải hy sinh. Trong một gia đình nơi người lớn la là vì thương, đánh là để “dạy cho nên người”, và khóc là… yếu đuối.

Mẹ bạn có thể chưa từng được ôm khi buồn. Chưa từng được hỏi: “Con ổn không?”

Chưa từng biết rằng mình có thể giận nhưng không cần hét, có thể yêu mà không kiểm soát.

Và rồi, mẹ lớn lên. Làm mẹ – mà không có ai chỉ cho cách làm mẹ khác với những gì mẹ đã quen.

Điều này không bào chữa cho những tổn thương bạn từng nhận. Nhưng nó giúp bạn hiểu: Không phải mẹ không thương. Chỉ là mẹ chưa từng được thương theo cách nhẹ nhàng.

Và đôi khi, người bắt đầu vòng tròn chữa lành… là bạn.

IV. Cô ấy đã bắt đầu chữa lành từ đâu?

Không phải bằng việc ngồi xuống nói chuyện với mẹ. Cũng không phải bằng cách tha thứ. Càng không phải bằng việc ép mình phải hiểu mẹ.

Cô ấy bắt đầu bằng cách…

Ngồi xuống và thành thật với chính mình rằng: “Em vẫn còn giận. Em buồn. Em mệt. Em thấy tổn thương.”

Lần đầu tiên sau nhiều năm, cô ấy ngừng cố gắng trở thành một đứa con ngoan. Ngừng cố gắng hợp lý hoá mọi cảm xúc của mình – kiểu như "chắc mẹ cũng vì lo cho mình thôi" hay "chắc tại mẹ cực quá nên mới vậy". Ngừng cố thông cảm cho mẹ. Và chỉ lắng nghe cảm xúc thật đang nghẹn ở cổ họng mình suốt bao lâu nay.

Có lúc là tức giận. Có lúc là buồn đến không thở nổi. Có lúc là trống rỗng. Và có lúc là một tiếng thở dài nhẹ bẫng – như thể đứa trẻ trong lòng cuối cùng cũng được nói ra điều mình chưa từng dám nói.

Cô ấy viết thư không gửi. Cô ấy ôm lấy chính mình trong những buổi khóc vô lý. Cô ấy bắt đầu trò chuyện với đứa bé trong mình – đứa từng nhìn mẹ bằng đôi mắt sợ hãi và mong chờ.

Không cần mẹ phải đổi thay. Không cần mẹ phải xin lỗi. Chỉ cần chính cô ấy dám thừa nhận một điều tưởng chừng đơn giản:

“Em thương mẹ nhiều lắm… nhưng em cũng từng rất tủi thân vì mẹ.”

V. Và rồi điều gì đã thay đổi?

Mẹ không thay đổi ngay. Không có phép màu nào xảy ra sau một đêm. Nhưng có một điều dần chuyển động – từ bên trong cô ấy.

Cảm xúc không còn trào lên như sóng mỗi lần mẹ gọi. Cô ấy không còn phải gồng mình nghe mẹ nói mà giả vờ ổn. Không còn thấy mình có lỗi vì cần khoảng cách. Không còn cố ép mình gần gũi để làm mẹ vui – rồi tự rơi vào trống rỗng.

Thay vì phản ứng, cô ấy bắt đầu chọn cách phản hồi. Không phải vì đã tha thứ hết – mà vì trong lòng đã bớt đấu tranh.

Thay vì nhịn cho qua, cô ấy học cách nói ra nhẹ nhàng hơn – không còn từ oán trách, mà từ một nơi vững vàng hơn trong tim.

Và mẹ… cũng bắt đầu khác đi.

Không vì bị thuyết phục. Mà vì cảm nhận được sự thật trong sự im lặng đã được chữa lành.

Không phải lúc nào mẹ con cũng hiểu nhau trọn vẹn. Nhưng giờ đây, có khoảng trống để cả hai được thở. Không còn ai phải gồng. Không còn ai phải nuốt nước mắt vì nghĩ đó là tình thương.

Một hành trình mới bắt đầu – không phải vì ép buộc, mà vì ai đó đã dám lắng nghe chính mình trước.

VI. Và bạn cũng có thể bắt đầu từ đây

Không ai dạy ta cách chữa lành mối quan hệ với người đã sinh ra mình. Không có trường lớp nào hướng dẫn ta làm sao để thôi thấy đau, thôi thấy tủi, khi nghĩ về mẹ.

Nhưng có một điều thật sự tồn tại:

Bạn không phải tiếp tục gồng lên để làm người con “ngoan” nữa.

Bạn có thể bắt đầu từ một tiếng thở dài – một sự thừa nhận:

“Con thương mẹ. Nhưng con cũng mệt.”
“Con muốn gần, nhưng con không biết làm sao.”
“Con cần thời gian để nhìn lại – cả mẹ, và cả chính con.”

Có thể bạn chưa sẵn sàng nói điều đó với mẹ. Vậy thì hãy nói trước với chính mình. Viết ra. Khóc nếu cần. Và rồi, từng chút một, bạn sẽ bắt đầu cảm thấy lòng mình dịu lại.

Không phải vì mẹ đã thay đổi. Mà vì bạn đang dần lớn lên – theo một cách khác: không chống lại, không nuốt vào – mà đi xuyên qua.

Nếu bạn muốn có một nơi an toàn để bắt đầu hành trình đó – Một nơi không ai phán xét, không ai bắt bạn tha thứ, chỉ có lắng nghe và nhìn lại mọi thứ từ gốc rễ…

Mình ở đây.

📩 Coaching 1:1 miễn phí – đặt lịch tại đây.

🌿 Nhẹ nhàng, sâu sắc, và đủ thật để bạn bắt đầu là chính mình – kể cả khi nói về mẹ.

 
 
 

Comments


bottom of page